Đã nói chứng bệnh nan y gì ta cũng cứu sống được_Chương 22.

§§§ Chương 22 §§§

Tả Vân Hi cực kỳ hoài nghi, sói cũng là loài nhiều chân lắm lông, cho nên đến bây giờ Cố Diễm vẫn không hề thả nó ra ngoài, không cho cậu xem sao!

Cố Diễm vừa nhìn thấy vẻ mặt này của cậu, liền biết Tả Vân Hi đang suy nghĩ cái gì, anh nghiêm túc giải thích với cậu: “Wolf là đồng đội chiến đấu của anh, không phải loài động vật lắm chân lắm lông bình thường. “

“Động vật lắm chân lắm lông…” Tả Vân Hi bị dáng vẻ nghiêm túc của đối phương dọa ngây người, nếu như ánh mắt của anh không tỏ ra ghét bỏ như này, tôi còn tin chút đỉnh!

Hơn nữa anh dám ám chỉ thú của tôi là động vật lắm chân lắm lông, còn thú lượng tử của anh là đồng đội chiến đấu hả, đây là cái logic tiêu chuẩn kép gì vậy? Biểu cảm còn mang đậm sắc thái phân chia giai cấp rõ rệt, cho dù có ghét bỏ, nó cũng là thú lượng tử cao cấp hơn so với người khác nha, câu nói như thế này cư nhiên phát ra từ miệng của ngài Nghị trưởng vĩ đại đấy! Bình đẳng công bằng Liên bang hướng tới đâu? Kẻ từng nói đề cao cẩn trọng để không phân hóa giai cấp đi đâu rồi?

Tả Vân Hi mở chức năng quay phim, hướng sang phía Cố Diễm, nghiêm mặt nói: “Tôi sẽ quay lại hình ảnh anh nói ra mấy câu ban nãy, sau đó làm bằng chứng để lật đổ anh xuống đài.”

Cố Diễm nhíu nhíu mày: “Chỉ bằng mình em?”

Tả Vân Hi bĩu môi, người này không có chút năng khiếu nói chuyện gì cả, chỉ có một cái miệng cũng đi trêu cậu làm cậu muốn đánh anh ta ghê. Cậu chọt chọt eo Cố Diễm, muốn xác minh một lần nữa: “Có thật là một con sói đặc biệt lớn không? Cái dạng mà có răng nanh to ơi là to ấy? Không phải mấy con thú kỳ quái không lông, không chân hoặc là thủy quái tám chân gì gì đó ha?”

Chiêu Tài đang nằm nhoài trên đỉnh đầu Tả Vân Hi, như một cây nấm màu đỏ nhát gan. Cố Diễm vừa nhìn nó, nó liền thẹn thùng co tròn lại, nhưng vẫn luôn truyền tin cho Tả Vân Hi: Anh đẹp trai vẫn mãi phong độ như xưa, thú lượng tử của ảnh nhất định cũng ngon lắm nè! ˉ﹃ˉ

Cố Diễm cũng không có tâm trạng tìm hiểu xem Chiêu Tài đang nghĩ cái gì, có chút ghét bỏ nói: “Sâu với sói, chúng nó không có hạnh phúc đâu.” Anh đang gián tiếp thừa nhận thú lượng tử của mình chính là một con sói tuyết, loại đặc biệt cao lớn, cho dù cũng là nhiều chân lắm lông, nhưng không hề giống với cái thứ sặc sỡ dê xồm kia!

Tả Vân Hi ngoại trừ lắc đầu bó tay, cũng không tìm được từ nào để hình dung tâm trạng của mình trong lúc này.

Bỗng ánh sáng trắng xóa lóe lên trước mắt, một con sói tuyết cao hơn hai mét ngồi xổm trên cái nệm nhỏ duy nhất đặt trong góc trên phi hành khí. Nó cúi đầu nhìn dưới mông mình một chút, phát hiện mình quá lớn, cái đệm thì quá nhỏ, cơ thể nó giật giật, trong nháy mắt thu nhỏ hình thể lại một nửa, cái mông vẫn vững vàng ngồi trên nệm như trước không nhúc nhích. Hình như nó cảm giác trên mặt sàn có gì đó dơ bẩn, sợ ô uế tới cái mông trắng của nó. Ngắm nhìn toàn thân của nó mới sâu sắc giải nghĩa được cái gì gọi là trắng như tuyết, sạch sẽ đến mức không tìm được một sợi lông tạp, giống y như chủ nhân của nó, cho dù không hề làm gì, cũng rất nổi bật.

Tả Vân Hi trợn mắt lên. Trong khoảng khắc đối diện với tầm mắt của đối phương, cậu rõ ràng cảm giác được, đôi mắt đó đột nhiên ánh lên một chút, sau đó sói tuyết lớn liền đứng lên.

Chắc là nó cảm giác được kích cỡ này hơi quá thấp, ngẩng đầu nhìn người có chút không thoải mái, Woft lại lập tức biến thành cỡ một mét tám, gần như cao bằng vai với Cố Diễm, cứ đứng cao như vậy nhìn xuống Tả Vân Hi, con mắt màu xanh con mắt híp híp.

Tả Vân Hi sợ hết hồn: Ối trời ơi! Con sói này to ghê á!

Cố Diễm sờ sờ eo Tả Vân Hi, an ủi: “Đừng sợ, nó không cắn em đâu.”

Khóe miệng Tả Vân Hi giật một cái, anh cả nghĩ quá rồi đấy, không phải tại nó đột nhiên tới chỗ cậu thì cậu sẽ không hoảng sợ như vậy đâu.

Chiêu Tài ngắm Wolf một chút, đôi mắt lấp lánh: Tên to con này, nhìn có vẻ ăn rất ngon!

Tả Vân Hi cũng cảm nhận được ý nghĩ ngu ngốc của nó, nhất thời cạn lời. Cậu và Cố Diễm đã ở bên nhau, hiển nhiên thú lượng tử của bọn họ cũng sẽ phải kết hợp tinh thần, trở thành một đôi thú thân mật nhất. Nhưng mà Chiêu Tài lại thích Cố Diễm, nhìn thấy Wolf thì như thấy đồ ăn, còn bộ dáng này của Wolf, tại sao thoạt nhìn giống như nó có hứng thú với cậu hơn Chiêu tài vậy? Rốt cuộc bọn họ đã nuôi một đôi thú lượng tử kì quái gì thế này?

Lúc này, Chiêu Tài duỗi một chân ra, cẩn thận sờ sờ móng vuốt sói của Wolf, trước tiên thăm dò một chút, xem tên này có cắn không.

Wolf cụp mắt nhìn xuống, đột nhiên duỗi ra một cái móng vuốt sắc nhọn, lật Chiêu Tài úp ngưởng cái bụng lên trên, nhìn bốn cái chân của nó đạp loạn rất vui vẻ, đợi đến khi Chiêu Tài trở mình lại được, Wolf tiếp tục dùng móng vuốt lật úp, xem Chiêu Tài lắc chân…

Tả Vân Hi dùng ánh mắt phức tạp nhìn sau gáy Cố Diễm, rốt cuộc Wolf đã thừa kế hết bao nhiêu phần tính cách dở người của anh ta vậy hả? Tên nhóc này ác độc không kém đâu!

“Dị năng của anh, rốt cuộc là cái gì?” Vốn cậu từng nghĩ mình đã hiểu rất rõ về Cố Diễm, thời khắc này Tả Vân Hi đột nhiên ý thức được, cậu vẫn còn rất nhiều điều chưa biết, thậm chí ngay cả dị năng của Cố Diễm là cái gì cũng không hay.

Cố Diễm tiện tay cầm lên một cái cốc, trong tay lóe lên ánh sáng trắng, cái cốc trực tiếp biến mất, anh ta cười cười, thản nhiên nói: “Tôi có thể phân giải bất kì đồ vật gì, nói ngắn gọn, biến mất.”

“Người cũng được luôn?”

“Đúng.”

“Cho nên lời đồn là thật ?” Tả Vân Hi khiếp sợ nhìn lòng bàn tay trống không của Cố Diễm. Trước đây Tả Tĩnh Hàng đặc biệt sùng bái Cố Diễm, lúc đó còn kể rất nhiều sự tích anh hùng của thần tượng, Tả Vân Hi vẫn luôn coi như đang nghe kể truyện cổ tích thôi. Vì câu chuyện một người một thú xông vào trại địch, một đêm nuốt gọn bộ đội đặc chiến có dị năng, quả thực giống như nói phét giữa ban ngày.

Tả Vân Hi vừa hỏi việc này, Cố Diễm bật cười: “Khi đó tôi mới vừa tốt nghiệp trường quân đội, tuổi trẻ nóng nảy.”

Tả Vân Hi hít sâu một hơi, vai chính câu chuyện vừa xác minh với cậu: Là thật!

Trong đầu lập tức xuất hiện hình ảnh Siêu nhân Điện quang phóng ra ánh sáng màu trắng, đối phương chỉ cần bị dính trúng, sẽ tan biến thành dòng cực quang giữa vũ trụ. Bây giờ nhìn lại, Cố Diễm với Siêu nhân Điện quang không có gì khác nhau lắm.

Cái năng lực này, quá bug rồi!

Trong lúc Tả Vân Hi đang tưởng tượng, Wolf đã đi ra phía sau cậu, dùng móng vuốt kéo Chiêu Tài qua, khuôn mặt bình tĩnh, trưng ra dáng dấp đĩnh đạc quý tộc của một con sói vua: Trả tên ngu si của nhà ngươi lại đó.

Tả Vân Hi bị doạ cả người giật mình một cái, sau đó dở khóc dở cười nhận lại Chiêu Tài. Con sói lớn như vậy bước đi còn không có tiếng động, xuất quỷ nhập thần, mang ra ngoài hù người khẳng định hiệu quả vượt trội.

Wolf khịt khịt mũi, ngửi Tả Vân Hi một cái, cảm thấy mùi hương của dòng lực lượng tinh thần này khiến cho nó phấn khởi, nó liền hiếu kỳ chồm qua. Lần trước nó cũng có cảm giác này, nhưng đáng tiếc Cố Diễm không cho nó hiện thân, cũng không để nó tới gần, nó vô cùng tức giận.

Tả Vân Hi kích phát dị năng thành một quả cầu trắng trên tay, dụng chưởng tâm nhấn giữ đầu của Wolf, sắc mặt khó coi hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Wolf dừng bước, toàn thân phát sáng, giống như muốn khoe khoang kỹ năng, phân thân vèo vèo vèo ra bảy, tám con, vây thành một vòng quanh Tả Vân Hi, mấy cặp mắt màu xanh nheo lại thành một đường chỉ trông rất nguy hiểm: Nhìn đi ta không chỉ có thể biến lớn biến nhỏ, ta còn biết phân thân đó! Có phải rất ưu tú không?

Tả Vân Hi sợ ngây người: Còn biến ra nhiều hơn nữa kìa!

Nhưng mà một giây sau, mấy bản thể Wolf đều biến mất hết.

Tả Vân Hi sững sờ nhìn tại chỗ, cậu có thể cảm nhận được, Cố Diễm không cử động, vậy không phải là Cố Diễm thu nó về, mà là… Wolf ẩn thân đã lặng lẽ hiện hình. Sau khi tận mắt nhìn thấy Wolf biểu diễn Tả Vân Hi nhảy dựng lên ôm cổ Cố Diễm, hưng phấn nói: “Thật là lợi hại! Cái năng lực này quá kì diệu rồi!”

Có rất nhiều Wolf , lấp đầy toàn bộ phi hành khí , từng con từng con xếp hàng thành vòng tròn, tất cả đều vây quanh Tả Vân Hi, ánh mắt kiêu ngạo biểu đạt: Thế nào? Ta không chỉ biết biến lớn nhỏ, biết phân thân, còn có thể ẩn thân đó! Có phải rất ngầu rất đẹp trai không?

Mặt Cố Diễm tối sầm, thu hồi con Wolf còn đang muốn khoe khoang kỹ năng về không gian, nâng mặt Tả Vân Hi lên, nghiêm túc dạy dỗ: “Nhìn tôi đi, không được ngắm nó nữa!”

Tả Vân Hi: “Anh…” Tranh sủng với một con sói ngáo, còn là thú lượng tử của mình nữa chứ. Ngài Nghị trưởng , anh không cảm thấy bộ dáng của mình rất hạ giá sao? Hơn nữa con sói này còn bị bệnh sạch sẽ, xấu xa, ái kỷ, trong nóng ngoài lạnh, rốt cuộc nó bị Cố Diễm ảnh hưởng hết bao nhiêu phần rồi? ? ?

Vùng vằng mãi cho đến lúc trở lại nhà họ Cố, trong khoảng thời gian đi ba tiếng, Cố Diễm hùng hổ tiêu hủy hết tất cả các vật trang trí bên trong phi hành khí, tận lực tạo cơ hội cho bạn đời của mình tìm hiểu triệt để về chồng của em ấy.

Tả Vân Hi cuối cùng đã hiểu rõ sự đáng sợ khi bùng nổ giá trị vũ lực phá hoại của anh nhà mình, đồ vật hay kim loại trong chớp mắt đều bị phân giải biến mất hết. Hơn nữa anh ta còn rất nôn nóng làm mấy chuyện như vậy, một mặt nghiêm túc phá hoại, tích tụ dị năng trên đầu ngón tay, trong nháy mắt đâm thủng cái bàn. Nhưng mà, anh ta sẽ không tái tạo lại bất cứ thứ gì! Tổng kết: Tên phá của!

Bay trở lại vùng không vận của họ Cố, Tả Vân Hi cúi đầu liếc nhìn phía dưới, nhìn thấy toàn bộ quần đảo nổi đã bị xếp thành hình trái tim, nhất thời dở khóc dở cười: “Anh thật sự làm mấy mảnh đất kia biến mất hả, rồi làm sao nữa vậy?”

Cố Diễm không để ý lắm nói: “Lấy giáp người máy ra, chém hai đao là tạo thành hình rồi.”

Tả Vân Hi cố ý nhờ phi hành khí đến gần nhìn một chút, ngoài viền mấy hòn đảo nổi quả nhiên bị cắt gọn như miếng đậu phụ, thẳng tắp từ trái qua phải: “Anh cắt thẳng hàng ghê, làm thêm một hàng rào chắn chung quanh đây đi.”

Cố Diễm đưa cho Tả Vân Hi một tấm thẻ màu đen, mặt trên in một dòng chữ màu vàng: “Em muốn sửa hay xây gì thì chứ việc làm.”

“Thẻ này có bao nhiêu?”

“Không biết.”

“… Tiền của mình anh còn không biết bao nhiêu?”

Cố Diễm không để ý lắm: “Nó luôn luôn dao động, tôi không thời gian quan tâm cái này.”

Tả Vân Hi: “…”

Hai người mới vừa đáp phi hành khí, Hà phó quan đã đứng đợi từ lâu vội vã đi tới, sau khi hành lễ chào liền cúi xuống bên tai Cố Diễm, thấp giọng nói câu gì đó. Cố Diễm nhíu nhíu mày lại, sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Xin lỗi, bữa tối không thể ngồi ăn cùng với em rồi.” Cố Diễm điều chỉnh lại tâm trạng của mình, áy náy ôm lấy Tả Vân Hi, giọng điệu tiếc nuối cực kỳ.

Tả Vân Hi bĩu môi, mất công tốn sức đẩy kẻ đang ôm mình ra: “Một bữa cơm mà thôi, không sao đâu.” Có cần dính người dữ vậy không!

Cố Diễm: “…” Không biết tại sao, đột nhiên có cảm giác bị ghét bỏ thoáng qua, nhất định là ảo giác của anh rồi.

Ánh mắt Tả Vân Hi nhìn Cố Diễm, như nhìn một miếng cao dán Salonpas hình người.

Cố Diễm có dục vọng chiếm hữu rất mãnh liệt, tuy trong miệng anh ta không nói, nhưng thực tế đặc biệt dính người. Từ khi hai người có quan hệ thân mật, Cố Diễm lại như người bị mắc chứng khát khao da thịt (skin hunger), nhất định phải ở sát bên cậu mới thoải mái. Cũng may bản thân Tả Vân Hi là thuộc kiểu người thiếu cảm giác an toàn, bộ dáng thân cận ngược lại khiến cậu cảm thấy an tâm, cho dù như vậy, có lúc vẫn muốn đạp anh ta ghê lắm.

Cố Diễm có chút mất mác xoa nhẹ đầu cậu một cái, sau đó mới rời đi. Tả Vân Hi mỉm cười lắc lắc đầu. Lúc này, thiết bị liên lạc đột nhiên vang lên, cậu vừa nhìn thấy tên người gọi tới, lúc nghe máy vẫn còn rất kinh ngạc, tại sao lại là người này?

“Xin chào bác sĩ Tả, đột ngột làm phiền thực sự xin lỗi anh quá.” Một giọng nói nhẹ nhàng lễ độ truyền ra từ thiết bị liên lạc, Cố Diễm mới vừa đi qua góc tường đã giật giật lỗ tai, gương mặt nghiêm túc thu hồi bước chân mới vừa sải ra.

Phó quan: “…” Ngài Nghị trưởng nghe trộm góc tường, nhất định là ảo giác của tôi rồi!

Tác giả có lời muốn nói:

Wolf: Mới vừa khoe được chút bản lĩnh còn chưa kịp đến gần liền thu hồi tui về! Ông già kia đố kị tui ngầu hơn ổng! Tui muốn đổi chủ ! (╯‵□′)╯︵┻━┻

Ngài Nghị trưởng đang nghiêm mặt nghe trộm vợ nói chuyện ở góc tường: ▼_▼

Leave a comment

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.