Đã nói chứng bệnh nan y gì ta cũng cứu sống được_Chương 24.

§§§ Chương 24 §§§

Nghe thấy câu hỏi của Tả Khải Hành, sắc mặt Tả Cảnh Tuần sầm lại:”Con nghi ngờ cha?”

Tả Khải Hành nhẹ nhàng cười cười: “Làm sao con dám nghi ngờ cha chứ? Chỉ là vấn đề này vẫn phải xác nhận sớm sẽ tốt hơn, mắc công sau này bị bó tay bó chân trong lúc làm việc, gây nên hiểu lầm không cần thiết.”

Tả Cảnh Tuần trầm tĩnh lại, sắc mặt vẫn khó coi như trước: “Không có quan hệ gì với cha.”

Tả Khải Hành nhìn vào mắt ông rồi trầm mặc vài giây, sau đó nở nụ cười: “Con tin tưởng cha.”

————

Cố Diễm ở bên này lập tức bị ngữ điệu nghịch ngợm của Tả Vân Hi chọc cười, sự khó chịu trong lòng cũng được nhóc Tả Vân Hi không tim không phổi làm tan biến, trực tiếp giương cờ đầu hàng.

Chú Đức chưa từng thấy khi nào Cố Diễm lật mặt nhanh hơn lật sách như lúc này bao giờ, yên lặng lắc lắc đầu, vẫn thầm than câu nói kia: Bị ma nhập rồi.

Cố Diễm: Khi nào em xong việc nhắn liền cho tôi, tôi tới đón em về, có bị ai bắt nạt nhất định phải nói cho tôi biết.

Tả Vân Hi nhìn này dòng tin nhắn trả lời cũng không có gì đặc biệt, nhưng tim cậu lại đột nhiên đập nhanh nửa nhịp.

Cậu đối xử tốt với Cố Diễm, phần lớn bởi vì trách nhiệm hôn nhân, giữa bọn họ có hôn ước ràng buộc, bọn họ là người yêu, cũng là người nhà. Nhưng bây giờ, dưới sự bảo bọc nuông chiều xen lẫn thái độ cực kì dung túng của Cố Diễm, Tả Vân Hi không thể phủ nhận, hiện tại cậu vô cùng lưu luyến loại cảm giác được một người để mình trong lòng. Dần dần, khóe miệng nhếch lên tạo hình một độ cong xinh đẹp, cậu hài lòng trả lời: Ừm.

Bởi vì Bạch Tu Kiệt đã tự mình mời người về, hơn nữa trên ngón tay Tả Vân Hi còn đeo chiếc nhẫn gia truyền của nhà họ Cố sáng chói mù mắt, cho dù người của bệnh viện có nghi ngờ vềchuyên môn y học của Tả Vân Hi, cũng không có gan trực tiếp buông lời phê bình.

Sự thực đã được chứng minh, việc Bạch Tu Kiệt mời Tả Vân Hi tới cũng không phải vô lý.

Mới giữa trưa này, mọi người tận mắt thấy ba vị Lính gác già từng bị các bác sĩ chẩn đoán là không thể cứu đã được Tả Vân Hi kéo về từ ranh giới cận kề cận cái chết , đồng thời còn giúp ổn định lực lượng tinh thần cho họ. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn cậu.

Tả Vân Hi sờ sờ chiếc nhẫn trên tay mình theo bản năng, bị từng này cặp mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm làm cậu nhức nhói, cậu quá quen thuộc cái loại ánh mắt của đám bác sĩ điên cuồng này mà!

Cậu và Thẩm Nam Vinh cũng đã từng như vậy, khi nhìn thấy người nào đó có khác biệt hoàn toàn với người bình thường, bọn họ cũng sẽ lựa những lúc không người lén lút thì thầm với nhau: Thật sự muốn giải phẫu người đó ghê á, phải biết được tại sao tên đó không giống như người bình thường!

Đương nhiên, loại ý nghĩ biến thái này chỉ có Thẩm Nam Vinh nói tương đối nhiều, thậm chí đối phương còn miêu tả chi tiết quá trình giải phẫu, dọc theo não bộ từ trên xuống dưới, giải phẫu một cơ thể sống thì có gì khác biệt khi giải phẫu một cơ thể đã chết. Lúc đó hắn nói nhiều đến nỗi Tả Vân Hi sởn cả tóc gáy, trực tiếp đánh Thẩm Nam Vinh một trận mới coi như xong.

Còn bây giờ, lại có một đám bác sĩ đang dùng loại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu như vậy nhìn cậu, rất muốn lột sạch cậu để nghiên cứu cấu tạo cơ thể.

Tả Vân Hi lập tức rùng mình, giả bộ mình đặc biệt mệt mỏi: “Lực lượng tinh thần của tôi có hạn, một ngày chỉ có thể cứu ba người.” Tiếp tục làm nữa cậu sẽ bị xem là quái vật mất, nếu như không có thân phận của Cố Diễm trấn áp, e rằng cậu không thoát khỏi cái bệnh viện này được đâu, sẽ bị đội nghiên cứu bắt đi đấy.

Bởi vì hiện tại lực lượng tinh thần của Lính gác rất dễ mất kiểm soát, muốn kiềm chế một người cũng rất khó, là một nan đề lửa xém lông mày, dị năng của cậu vừa vặn chính là chìa khóa để giải quyết. Cho nên, tình huống bây giờ của cậu là đang cầm một thanh kiếm hai lưỡi, nếu như không nhờ vào việc cậu đã kết hôn với một chỗ dựa kiên cố, cậu khẳng định mình sẽ chết thảm hơn so với đời trước đó.

Nghĩ tới đây Tả Vân Hi chép miệng, cậu đúng là dùng cả tính mạng chỉ để giải thích một câu nói: Làm việc giỏi không bằng gả chồng ngon!

Bạch Tu Kiệt vừa thấy Tả Vân Hi mệt mỏi, liền mời cậu đến phòng làm việc của viện trưởng, lấy ra một tấm giấy chứng nhận màu đỏ, cười nói: “Đây là thứ cậu muốn, sau này có lẽ sẽ làm phiền cậu nhiều hơn rồi.”

Tả Vân Hi không nghĩ tới hiệu suất làm việc của đối phương sẽ nhanh như thế, cậu tiếp nhận tấm giấy chứng nhận đặc biệt, khách khí nói: “Không cần khách sáo.”

“Cậu thật sự không muốn cân nhắc việc nhận công tác cố định tại bệnh viện chúng tôi sao?” Viện trưởng của Bệnh viện cũng là quân nhân, thời điểm ông gặp Tả Vân Hi đã rất kích động vành mắt đỏ hoe, nếu như không phải bận tâm đến thân phận của Tả Vân Hi, cho dù bàn tay có phạm pháp ông cũng sẽ tìm sợi dây thừng trói người ở lại bệnh viện.

Cậu ta hiển nhiên có thể dễ dàng khắc chế sự bùng nổ năng lượng của Lính gác, nếu như thu phục được loại dị năng đặc biệt này thì có thể cứu sống biết bao nhiêu người!

Tả Vân Hi uyển chuyển từ chối lời đề nghị của viện trưởng, thừa dịp đối phương nói chuyện say sưa, cậu nhắn tin với Cố Diễm: Tôi đói rồi, muốn về nhà.

Đối phương lập tức trả lời lại: Đi ra đi, tôi đang ở ngoài cửa.

Tả Vân Hi sửng sốt một chút, sau đó trong lòng ngọt lịm, cũng có chút dở khóc dở cười. Nếu như đối phương nói là tiện đường đi ngang qua, cậu càng không tin tưởng hơn.

Lúc này Bạch Tu Kiệt nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ, hắn ảo não nói: “Không nghĩ tới đã trễ thế này, tôi có được hân hạnh mời bác sĩ Tả ăn bữa cơm trưa được không, hôm nay thực sự vất vả cho cậu rồi.”

“Chắc là không được rồi.” Tả Vân Hi sờ sờ chiếc nhẫn của mình theo bản năng, có vẻ như động tác này đã thành thói quen. Những khi cậu có cảm giác không dễ chịu, hay lúc đang tập trung suy nghĩ, đều sẽ vô thức vuốt nhẹ nó một chút, cảm giác như vậy mới có thể làm cậu bình tĩnh. Cậu đứng lên, chuẩn bị tư thế rời đi: “Cứu người, là bổn phận của một bác sĩ. Hai vị không cần khách sáo như thế, xảy ra chuyện gì thì cũng có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”

Bạch Tu Kiệt tiếc nuối cười cười: “Vậy để tôi đưa cậu về.”

“Không cần đâu.” Tả Vân Hi cong khóe môi, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng: “Người đón tôi đã đợi sẵn ngoài cổng rồi.”

Sắc mặt Bạch Tu Kiệt hơi khựng lại, mày nhìu nhẹ: “Cũng tốt, tôi tiễn cậu ra ngoài cổng.”

Ở ngoài cổng bệnh viện, có một chiếc phi hành khí màu bạc không có kí hiệu hay biểu tượng đặc trưng gì đậu chình ình ngay chính giữa lối đi, hình như sợ người khác không nhìn thấy hay sao đó, thành công hấp dẫn loạt ánh mắt của mấy nhân viên y tế đi ngang qua.

Tả Vân Hi vừa ra tới, Cố Diễm liền bước xuống khỏi phi hành khí, khí chất mạnh mẽ đặc trưng khiến phạm vi xung quanh yên tĩnh trong nháy mắt, dù đã nhìn thấy Tả Vân Hi từ xa, anh cũng không yên lòng vẫn phải nhắn một tin: Nhìn thấy tôi không?

Tả Vân Hi bị hành động này của đối phương chọc cười, mắt cậu đâu có mù, chiếc phi hành khí lớn như vậy cộng thêm một con người cao to cực kì nổi bật làm sao có khả năng không nhìn thấy?

Tả Vân Hi muốn đi nhanh thêm vài bước, chợt nhớ tới phía sau còn có người đi cùng, cũng không tiện dừng chân lại, đành chào tạm biệt Bạch Tu Kiệt và viện trưởng: “Hôm nay mọi người tiễn tôi tới đây thôi, bữa khác gặp lại.” Nói xong cậu nhanh chóng chạy về hướng cổng, mắc công cái người cực nghiêm khắc thời gian kia chờ lâu.

Cố Diễm tự mình kéo người thương đang chạy về hướng này vào trong lồng ngực, đau lòng xoa nhẹ trên đầu Tả Vân Hi một cái, có chút khó chịu liếc nhìn hai người Bạch Tu Kiệt và viện trưởng đang chạy theo sau. Đây là lần đầu tiên nhóc ngốc nhà anh làm nũng cầu viện, còn nói với anh là đói bụng nữa chứ, như vậy chứng tỏ đã hao hết biết bao nhiêu sức lực rồi hả? Họ cũng không cho em ấy ăn cơm sao!

“Đội trưởng…” Bạch Tu Kiệt chào một tiếng, cười có chút lúng túng, hắn thật sự không hề làm gì cả mà.

Cố Diễm liếc mắt nhìn hắn, lôi kéo Tả Vân Hi lên phi hành khí.

“… Ánh mắt vừa nãy của anh ta, đừng nói là đang biểu hiện rất không hài lòng với tôi đó nha?” Viện trưởng vội vàng chạy lên cũng không kịp chào hỏi Cố Diễm một câu, xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu, sau khi im lặng, rốt cục mới dám hỏi ra một câu như vậy.

Bạch Tu Kiệt ngẩn mặt lên, híp mắt nhìn chiếc phi hành khí đã cất cánh, Tả Vân Hi vẫy tay chào tạm biệt, hắn cong cong đôi môi, cất giấu cảm xúc phức tạp vào sâu trong đáy mắt, cười nói: “Không biết.” Hắn và Cố Diễm là bạn học cùng khóa, đã từng đồng sinh cộng tử nhiều lần, hiển nhiên cũng hiểu rõ bản tính của Cố Diễm. Cho dù có cảm thấy khó chịu mấy chuyện cỏn con này, anh ta cũng sẽ không nhắm vào viện trưởng. Chỉ là không nghĩ tới, Cố Diễm sẽ đích thân tới đón Tả Vân Hi.

Hắn xoa bóp ngón tay, cuối cùng tự giễu thở dài, tương phùng muộn màng, chỉ có thể từ bỏ hi vọng thôi.

Trên phi hành khí, Tả Vân Hi vui vẻ lắc lắc cánh tay Cố Diễm, cố ý hỏi: “Sao anh chạy tới nhanh quá vậy?”

Cố Diễm trầm mặt, nghiêm túc nói dối không chớp mắt một cái: “Tiện đường.”

Tả Vân Hi nhìn sắc mặt Cố Diễm một lúc lâu, mơ hồ thấy được một chút uể oải trên đó, nhất thời kinh ngạc:”Anh không có ghé nhà nghỉ ngơi sao?”

Cố Diễm do dự một chút, thản nhiên nói: “Giờ về.”

Trong “Quy tắc chiều vợ” có một mục: Làm nũng dỗ vợ có bị coi là không biết xấu hổ hay không? nếu chọn đúng thời cơ thích hợp để thể hiện sẽ thu hoạch được kết quả tốt hơn so với tưởng tượng.

Tuy rằng anh không hiểu khái niệm gì gọi là không biết xấu hổ, nhưng có vẻ tình huống hiện tại cực thích hợp để giả vờ yếu đuối.

Quả nhiên, Tả Vân Hi cảm động nhìn anh, đôi mắt đẹp đẽ sáng lấp lánh:”Vậy bây giờ về ăn cơm, sau đó anh cứ thư thả ngủ một giấc đi.” Rõ ràng là đến rất sớm để đón cậu mà lại mạnh miệng bảo tiện đường, người này thật khô khan, một câu êm tai cũng không biết nói nữa.

Cực kì hiệu quả!

Ánh mắt Cố Diễm tối sầm lại, vỗ vỗ bắp đùi Tả Vân Hi, giữ vẻ đàng hoàng nghiêm túc nói: “Cho tôi nằm đây nghỉ một chút.”

Tả Vân Hi nhanh chóng ngồi sang một bên, hùng hồn dâng bắp đùi của mình làm gối cho anh, sẵn tiện tay giữ cổ Cố Diễm, chỉ lo đối phương ngủ mê rồi ngã xuống.

“Đúng rồi, tại sao Bạch Tu Kiệt gọi anh là đội trưởng? Hồi đó hai người là đồng đội à?”

Cố Diễm giải thích: “Hắn từng là đội viên của một đội ngũ, không nằm trong danh sách chiến đấu, mà là phụ trách hậu cần.”

Tả Vân Hi hiếu kỳ: “Lực lượng tinh thần của hắn tới cấp S, người như vậy cũng không được vào danh sách chiến đấu chủ lực nữa sao? Tiểu đội kia của mấy anh đều là quái vật hả?”

Cố Diễm nặn nặn mũi Tả Vân Hi mũi, mỉm cười hỏi cậu: “Ai là quái vật?”

Tả Vân Hi chỉ lên mũi của anh ta, quái vật khủng nhất ở đây này!

Phó quan đang cầm một mớ giấy tờ đi tới trước cửa phòng nghỉ, sau khi nhìn thấy tình huống bên trong, yên lặng lùi về. Hắn có cảm giác nếu như lúc này mình đi vô quấy rầy, sẽ có nguy hiểm đến tính mạng à.

Một lát sau, Tả Vân Hi nhìn Cố Diễm đã nhắm hai mắt lại, rồi lặng lẽ cầm lấy tấm giấy chứng nhận quý giá từ bệnh viện quân khu, chụp lại một tấm hình để up lên mục giới thiệu trên trang web chính thức của phòng khám. Cậu cảm giác tiền sắp tràn vào nhà rồi.

Ai đó đang vui vẻ, người nằm ở trên đùi đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt thăm thẳm lẳng lặng nhìn cậu, sâu trong đáy mắt có mấy phần khó chịu.

Tả Vân Hi cầm lấy áo khoác của Cố Diễm, đắp lên trên người anh, nhẹ nhàng hỏi: “Anh sao vậy? Ngủ không được à?”

Ngón tay man mát trượt nhẹ ở trên mặt cậu, còn hơi tăng thêm chút lực làm cho Tả Vân Hi cảm giác đối phương đang khó chịu. Cậu cúi đầu khó hiểu, sờ sờ trán Cố Diễm, phát sốt à? Hay sắp bệnh?

Cố Diễm nắm lấy móng vuốt nhỏ đang tác quai tác quái trên đầu, nhéo nhẹ, không nói gì.

Tả Vân Hi bị động tác bất ngờ này làm cho mơ hồ, cười trêu nói: “Anh không nói gì hết, làm sao tôi biết anh đang suy nghĩ gì, lỡ như tôi tự suy diễn phán xét anh là kẻ quấy rối tình dục thì sao?”

Cố Diễm liền bóp bóp mặt của cậu, ngữ khí trầm trầm: “Em là người của tôi.” Khuôn mặt này khi tươi cười với người khác, nhất định phải sửa thành nụ cười xã giao tiêu chuẩn, không thể lúc nào cũng ngọt như vậy.

Tả Vân Hi hơi ngẩn ngơ, thế mà cậu lại có thể nhận ra sự ghen tuông nhỏ xíu trong câu nói đó, còn chả hiểu tại sao anh ta lại tự nhiên nổi cơn ghen khơi khơi như vậy. Cậu sờ sờ tóc Cố Diễm, giải thích: “Tôi cũng có giữ một khoảng cách với những người khác mà, anh đừng suy nghĩ nhiều.”

Cố Diễm lạnh lùng không nói lời nào, tiếp tục chờ đợi “phần thưởng” mà trong sách nói tới.

Tả Vân Hi nhìn chằm chằm anh ta một phút, thấy mình đã giải thích rồi mà đối phương còn cáu kỉnh, khóe miệng cong lên một nụ cười thâm hiểm. Cậu tháo nút cổ áo Cố Diễm bằng một tay, một cái tay khác đã cầm Chiêu Tài lên , nhìn xuống lồng ngực rắn rỏi của đối phương, cậu mỉm cười uy hiếp: “Anh nhanh chóng nhận sai đi, bằng không tôi liền nhét Chiêu Tài vào người anh đó!”

Cố Diễm sa sầm mặt mày trong nháy mắt, thực tiễn với lý luận, khác nhau hoàn toàn!

Tả Vân Hi cười, không chờ Cố Diễm mở miệng, vẫn muốn nhét Chiêu Tài vào, cậu đã muốn làm như vậy từ lâu lắm rồi!

Một khi mà sự tàn ác đã trỗi dậy, không có cách nào đè nén xuống lại được đâu. Vì phòng ngừa Cố Diễm chạy trốn, Tả Vân Hi dùng cả nửa người giữ chặt đối phương. Chiêu Tài đã kích động đến mức quơ quào tứ chi, sắp sửa được tiếp xúc thân mật với anh đẹp troai cực phẩm perfect rồi, mới tưởng tượng thôi cũng đã hạnh phúc tới độ muốn bay lên không trung mà.

Cố Diễm tối sầm lại mặt, giơ tay cầm lấy hai móng vuốt của Tả Vân Hi, nhẹ nhàng giữ chặt người nọ, hù dọa: “Gây nữa tôi ném em xuống đất liền.”

Tả Vân Hi lập tức ngồi xuống, ngoan ngoãn nhận lỗi: “Xin lỗi.” Đồng thời nhích người về phía trước một chút, muốn ôm làm hòa.

Cố Diễm hít sâu một hơi, lúc này mới thả hai móng vuốt nhỏ tác quái kia ra, vừa định đến gần, Tả Vân Hi nhanh chóng phóng vũ khí, Chiêu Tài vui vẻ bay lên cổ Cố Diễm, liếm một cái.

“Lừa anh thôi, ha ha ha ha ha…”

Chiêu Tài bị đánh bay ra xa thật xa, vậy mà nó vẫn còn có thể nghe thấy tiếng cười ha hả của Tả Vân Hi, Woft nhảy từ cửa sổ bay ra ngoài, dùng một móng vuốt móc Chiêu Tài bay về, ánh mắt nhìn Cố Diễm có chút ghét bỏ: Có vậy mà cũng bị một Dẫn đường không có tí khả năng chiến đấu nào xoay trong lòng bàn tay, ngươi sa đọa rồi! Lòng cảnh giác quá kém!

Cố Diễm: “…”

Tả Vân Hi cười, tuy rằng tình cảm hiện tại giữa bọn họ còn chưa tới mức sâu đậm nồng nàn khắc cốt ghi tâm, nhưng cậu nguyện ý trải qua một đời như vậy, bởi vì khi ở bên anh ta, cậu cảm giác được sự chân thật, bình an.

“Thưa ngài, thưa phu nhân, tôi tìm thấy một người ở bên ngoài.” Vị phó quan nãy vừa đi đã quay lại và đang đứng ở trước cửa phòng nghỉ, trên tay ôm một thiếu niên tóc trắng đang hôn mê, kiên trì đánh gãy cái bầu không khí này.

Tả Vân Hi cảm nhận được sóng tinh thần quen thuộc từ trên người thiếu niên kia, đồng tử nhất thời co rụt lại: “Tại sao là nó? !”

Dạng sóng tinh thần của thiếu niên này Tả Vân Hi hết sức quen thuộc, bởi vì nó giống y đúc sóng tinh thần của một bé mèo biến dị lúc trước cậu nhặt được. Tả Vân Hi vội vàng kiểm tra sức khỏe người này một chút: “Lực lượng tinh thần cũng bị rút rỗng như trước, giống y hệt lần đó, hơn nữa…” Tả Vân Hi dừng lại một chút, hai ngón tay đặt nhẹ lên yết hầu đối phương, cậu nhíu nhíu mày lại, “Dây thanh quản bị người ta phá huỷ rồi.”

Cố Diễm liếc nhìn khung cảnh bên ngoài, vẫn là khu phố thương mại bình thường, chung quanh là khu dân cư, nhân khẩu không ít. Một người bị thương hai lần ở cùng một nơi, đồng thời đều bị bọn họ cứu được, nếu như nói là trùng hợp, khó trách quá đỗi trùng hợp rồi.

Anh ra lệnh cho phó quan: “Phái người điều tra xung quanh một chút, không cần quấy nhiễu nhân dân.”

Phó quan gật đầu, lập tức đi sắp xếp.

Trước tiên Tả Vân Hi phải dùng dị năng điều tiết lực lượng tinh thần cho cậu thiếu niên tóc trắng, cậu dự định cứu tỉnh người đi rồi hẵn hỏi. Không lâu lắm, mi mắt đối phương run nhẹ, hơi hé mở, lộ ra một cặp đồng tử màu vàng óng.

Thấy cậu bé tỉnh rồi, Tả Vân Hi thu lại lực lượng tinh thần, dịu dàng nói: “Tỉnh lại là tốt rồi, thằng bé này sao lại cứ để lực lượng tinh thần bị sử dụng sạch sẽ như vậy, cho dù không bị cháy sạch dị năng cũng sẽ biến thành ngu si thôi.”

Sau khi nhìn thấy rõ Tả Vân Hi, đứa trẻ hơi ngẩn ngơ, rồi loay hoay muốn ngồi dậy.

“Ở yên đó!” Tả Vân Hi tức giận tự mình nhấn đối phương nằm xuống, đã vất vả chữa bệnh miễn phí cho nó, còn dám tự hành hạ bản thân để cậu phải chữa miễn phí thêm lần nữa hả, đừng hòng.

Đối phương nằm xuống lại, gương mặt không cảm xúc cứ yên lặng nhìn chằm chằm Tả Vân Hi, đồng tử màu vàng óng không chút lay động. Thằng bé vốn khá trắng, sau khi bị thương gương mặt càng không có chút hồng hào nào cả, lúc này rất giống như một con rối không có sức sống.

Tả Vân Hi nhíu nhíu mày lại, sờ sờ cái trán thiếu niên, xác định nhiệt độ bình thường, cậu nhẹ nhàng hỏi: “Tôi biết nhóc có thể nghe hiểu, đừng lo lắng, dây thanh quản của nhóc có thể trị khỏi hoàn toàn, chỉ có điều cần tốn nhiều sức lực.”

Cố Diễm đang đứng một bên đột nhiên cử động, kéo cổ áo Tả Vân Hi ra sau, ôm người về trong lồng ngực của mình, hỏi tới hỏi lui, hỏi tại sao cậu lại chạm vào thằng nhóc đó?

Tả Vân Hi tức giận trừng mắt liếc đối phương một cái, không nhìn thấy cậu đang bận bịu ở đây sao, nhốn nháo cái gì! Sờ có cái trán thôi chứ có phải cởi quần áo người ta đâu, hơn nữa, đối với bệnh nhân, không quan trọng giới tính tướng mạo hay tuổi tác, chỉ cần nằm trước mặt cậu, trong mắt cậu mọi người không khác gì một con robot cần sửa chữa, dù có cởi hết thì cậu cũng chỉ nói nhiều thêm một câu đại loại như bộ phận nào đó phát triển không đạt tiêu chuẩn chẳng hạn, căn bản không làm cho cậu nảy sinh những suy nghĩ khác.

Phó quan đúng lúc đi tới, thấy thằng nhóc nằm trên ghế sa lông đã tỉnh , hắn lạnh lùng nói: “Thuộc hạ có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nó, không biết ngài có thể cho phép tôi dẫn nó ra ngoài không?”

Cố Diễm phất phất tay, ra hiệu cứ dẫn đi.

Ánh mắt đứa trẻ kia chợt co rút lại, duỗi tay nắm lấy góc áo của Tả Vân Hi, giống như kẻ chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng, nắm rất chặt. Bởi vì dùng sức, ngón tay hơi run rẩy, nổi gân xanh, khớp xương cũng trắng nhợt.

Tả Vân Hi do dự một chút, an ủi: “Đừng sợ, nhóc chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp là được, bọn họ sẽ không làm hại nhóc đâu.”

Đối phương vẫn cứng đầu nắm lấy áo của cậu không buông tay. Tả Vân Hi thở dài. “Lai lịch của nhóc không rõ ràng, cách xuất hiện cũng kỳ lạ. Xin lỗi, anh không thể giữ nhóc lại”

Thằng bé há miệng, cuối cùng cũng buông quần áo Tả Vân Hi ra, để phó quan dẫn đi.

Cố Diễm thoả mãn xoa nhẹ đầu Tả Vân Hi một cái, sau đó chứng OCD khiến anh khó chịu phải vuốt lại tóc cậu cho đàng hoàng, nhóc ngốc này không có suy nghĩ mềm lòng, điều này làm anh hết sức vui mừng. Nhưng mà, mấy chuyện xấu vừa nãy anh còn chưa có xí xóa đâu, nhất định phải note lại một vết!

Lúc này, bên trong một căn cứ nghiên cứu thí nghiệm, một người mặc đồ bảo hộ bên ngoài áo blouse trắng đang nắm lấy cổ áo của cấp dưới, mạnh mẽ đẩy vào bức tường:”Trốn rồi? Ngươi dám bảo với ta là nó trốn rồi! Tất cả các ngươi đều là kẻ vô dụng hay sao hả? Có cái vật thí nghiệm thôi cũng không trông chừng được!” Hắn đang mang mặt nạ, tiếng nói truyền qua lớp bảo hộ nghe càng nặng nề, vô tình tô đậm thêm phần u ám.

Kẻ bị quăng lên vách tường sợ đến mức run rẩy, vội vàng giải thích: “Lực lượng tinh thần của nó đã bị rút cạn, dây thanh quản bị phá nát, cho dù có người phát hiện ra nó, cũng không cứu sống được.”

“Không, Tả Vân Hi có thể cứu, giống như lần trước vậy.” Hắn tức giận, song dần dần tỉnh táo lại:”Tại sao vật thí nghiệm số ba lại lựa chọn trốn thoát vào lúc này, không chừng chính là do lần trước đã ghi nhớ sóng tinh thần của Tả Vân Hi, cảm ứng được cậu ta đang đi ngang qua nơi này.” Hắn ngừng một chút, kịp thời quyết đoán nói: “Chúng ta phải nhanh chóng dời đi, nhanh lên!”

Còn tên bị ngã kia nhanh chóng bò lên, sốt ruột hỏi: “Vậy mấy vật thí nghiệm còn lại thì giải quyết như thế nào?”

Hắn dùng âm thanh nặng nề tàn nhẫn nói: “Cái nào có thể chuyển đi thì mang, không dược liền phá hủy sạch sẽ, không thể để lại một chút manh mối nào.”

————

“Hắt xì!” Mới vừa lên phi hành khí đã nhảy mũi một cái rõ to, Tả Vân Hi duỗi một ngón tay chọt chọt eo Cố Diễm:”Khai mau, có phải anh thầm mắng tôi trong đầu đúng không?”

Cố Diễm nhìn cậu một chút, hỏi ngược lại: “Tại sao muốn mắng em lại phải mắng thầm trong đầu?”

Tả Vân Hi làm vẻ mặt thành thật:”Bởi vì anh sợ tôi sẽ lại nhét sâu vào trong áo anh chứ gì!”

Cố Diễm hít sâu một hơi, kéo người vào trong lòng ngực vò đầu một trận. Tả Vân Hi ôm đầu, nghiêm khắc mắng lại: “Anh lớn rồi sao lại không đứng đắn trưởng thành chút nào vậy! Không cho giỡn nữa, tôi sắp chết đói rồi đây này!”

Cố Diễm bị mắng nhưng cũng không cảm thấy tức giận chút nào, bất đắc dĩ liếc mắt trừng Tả Vân Hi một cái, khóe miệng cũng cong lên tạo ra một nụ cười hiền hòa.

Rôt cuộc Tả Vân Hi cũng đã không tiếp tục giả vờ hay giấu giễm gì khi ở trước mặt anh nữa, cậu ấy càng ngày càng rất lạc quan. Cậu bắt đầu thích trêu chọc cười đùa với anh, còn bây giờ thì trực tiếp làm mấy chuyện xấu xa ghẹo người, hiển nhiên, Cố Diễm cũng không có biện pháp nào đối phó với cậu.

Chú Đức đứng ở xa cũng nghe thấy tiếng kêu đói của Tả Vân Hi, nhanh chóng bảo người làm cơm bưng nước. Ông thấy Tả Vân Hi đối với ai cũng giữ dáng vẻ ôn hòa lễ độ đứng đắn trưởng thành, chỉ khi cậu đứng ở trước mặt Cố Diễm mới trở nên quậy phá giống như nhóc con ba tuổi, ông không khỏi lắc lắc đầu, lần thứ hai cảm khái một câu đầy sâu xa: “Ái chà chà.”

Sau khi ăn xong Cố Diễm ngủ nửa tiếng, khi thức dậy toàn thân sảng khoái tinh thần minh mẫn, phó quan đi tới đưa một chồng văn kiện anh liền chui đầu vào trong thư phòng, nguyên buổi trưa cũng không thấy đi ra.

Tả Vân Hi vừa tán gẫu trên internet với người khác, vừa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về cửa thư phòng, thấy Cố Diễm hoàn toàn không có ý định nghỉ ngơi, không khỏi bắt đầu thầm mắng: “Ngài Nghị trưởng dùng chính tính mạng của mình để minh họa một câu đối như thế này, vế bên phải: Nạp điện năm phút, tinh thần hai giờ. Vế bên trái: Nạp điện nửa tiếng, tinh thần cả trưa. Hoành Phi ở giữa: Ultraman hình người.” Sau khi đánh xong một hàng chữ dài, Tả Vân Hi đứng lên, đi ngâm một phần trà hoa cúc với mục đích “bình hỏa” an thần, ngắt bỏ cuống hoa, thêm chút đường phèn, đợi nhiệt độ hạ xuống trên dưới hai mươi, lúc này mới rót vào chén, bảo phó quan mang vào trong.

Lúc cậu quay lại, vừa vặn có thông báo tin nhắn tới, Tả Vân Hi mở ra xem, thì là Thẩm Nam Vinh nhắn hỏi thăm: Người đẹp, dạo này cuộc sống có ổn không nè?

Tả Vân Hi cong cong khóe miệng, trong lòng mắng tên này thật là, tới bây giờ cũng không hề thay đổi. Nhưng từ sau khi tốt nghiệp Thẩm Nam Vinh vẫn luôn im hơi lặng tiếng không tung tích, bây giờ lại đột nhiên trồi lên giống như xác chết vùng dậy muốn lảm nhảm với cậu, thật sự làm cho cạu cảm thấy rất vui vẻ, cũng có chút bất ngờ.

Cậu trả lời: Rất ổn, công tác của cậu thế nào?

Thẩm Nam Vinh: Cũng không tệ lắm, đã thuận lợi tiến vào viện nghiên cứu, bình thường tương đối tự do, nể tình phải giữ mặt mũi cho anh trai, tôi chỉ có thể tiếp tục sống cuộc đời Đại thiếu gia vô tri vô lo của mình thôi.

Tả Vân Hi: Không có tiền đồ.

Thẩm Nam Vinh: Tôi vốn không ôm chí lớn mà, cậu còn muốn bắt tôi làm cái gì? Cứu vớt dải ngân hà là việc của anh hùng nên làm, không phải để cho một con gấu chó như tôi đi làm đâu nha.

Tả Vân Hi: Cậu là nỗi nhục lớn nhất của loài gấu chó thì có.

Thẩm Nam Vinh: Dám chê tôi thấp kém hả? Cắn cậu giờ! Đúng rồi, nghe nói cậu mới mở phòng mạch ở đường số 23 hả, rảnh rỗi tôi sẽ ghé qua tìm cậu chơi, bản thân cậu cũng khá tự do ghê ha? Người nhà cậu để cậu tùy ý ra ngoài làm việc vậy sao?

Tả Vân Hi bĩu môi, ngạo nghễ ưỡn ngực: Đương nhiên! Vợ tôi đặc biệt ngoan ngoãn, thấy người to cao như thế thôi, kỳ thực lá gan đặc biệt nhỏ, chỉ hù dọa một chút là đã nằm nhoài trong lòng tôi khóc nức nở rồi, cực kì yếu đuối mà!

Người đối diện hiển nhiên không tin lời cậu miêu tả, đáp trả lại một câu: Cậu nổ banh xác! Không sợ ngày mai không xuống giường được sao?

Cố Diễm cầm ly trà Tả Vân Hi pha cho anh, yên lặng đứng ở sau lưng cậu không phát ra tiếng động, nhìn rõ chữ trên màn hình, mặt không cảm xúc nhấp một môi ít trà.

Tả Vân Hi không cảnh giác chút nào, hùng hổ nhắn tin trả lời: Ai sợ anh ta chứ!

Cố Diễm cúi người xuống, thổi ngụm khí lạnh vào cổ của Tả Vân hi.

“Á!” Tả Vân Hi bị hù sợ hết hồn, theo phản xạ có điều kiện che cái cổ, vừa nghiêng đầu chóp mũi cậu thiếu chút nữa chạm vào mũi của Cố Diễm, thấy Cố Diễm nhìn cậu với vẻ mặt không cảm xúc. Đôi đồng tử thăm thẳm như một đại dương sâu không thấy đáy, giấu diếm những nguy cơ khó đoán.

Tả Vân Hi: “…”

Cố Diễm dùng đầu gối hích hích đỉnh mông Tả Vân Hi, sắc mặt không đổi nhưng ngữ điệu lại dịu dàng:”Bé cưng, đêm nay chúng ta có thể cùng nhau thảo luận một chút, ai là người nằm nhoài trong lồng ngực ai khóc huhuhu.” Còn chuyện chơi xấu hồi trưa nay nữa, cũng phải tính vào giải quyết luôn một thể.

“… Không phải, tôi chỉ đang khoác lác với bạn bè chút thôi mà, con người tôi đặc biệt sĩ diện, đặc biệt ba hoa, anh nghe tôi giải thích!” Đợi đến khi Tả Vân Hi phản ứng lại kịp cậu khóc không ra nước mắt nắm lấy góc áo Cố Diễm: “Anh đừng đi, chúng ta ngồi lại nói chuyện cho đàng hoàng đi mà.”

Cố Diễm không bị ảnh hưởng lấy chút nào nhanh chân đi về phía trước, căn bản không lưu ý phía sau có một nhóc con lớn xác đang khóc hu hu hu đi theo:”Phó quan Hà!”

“Dạ!”

“Làm trống lịch tối nay hoàn toàn cho tôi, có việc tôi phải tư mình đi xử lý.”

“Dạ!” Phó quan Hà sau khi tiếp nhận mệnh lệnh từ cấp trên thì năng lực làm việc đột nhiên tăng lên cực mạnh trong nháy mắt, lập tức trở lại thư phòng, lấy toàn bộ văn kiện còn lại đem ra ngoài hết!

Tả Vân Hi: “…”

Lúc này, Thẩm Nam Vinh bất đắc dĩ nhìn sang người đang đứng trong phòng mình:”Anh thấy đấy, người ta vẫn sống rất tốt mỗi ngày đều vui vẻ, không có chuyện gì thì đừng hỏi thăm linh tinh, đất trời rộng lớn nơi nào không có hoa thơm, hà tất cứ mãi yêu đơn phương mình Tả Tiểu Hi?”

————

Tối nay ánh trăng như nước, lẳng lặng hạ xuống nơi cửa sổ, gió nhẹ lướt qua, vài cánh hoa sơn chi giống như được tô thêm một tầng ánh bạc dịu dàng, phất phơ lượn lờ, rơi xuống trên bệ cửa, hương hoa say lòng người.

Tả Vân Hi tự mình nhặt lên, ngửi cánh hoa thơm nồng một chút, đáy mắt có chút mơ màng. Tính toán một chút thì cậu đã đến thế giới này được khoảng hai năm rưỡi, thời gian trôi qua thật nhanh.

Cố Diễm đi tới, ôm eo cậu từ sau lưng, dụi dụi tóc cậu một chút:”Em đang suy nghĩ gì vậy?” Giọng nói trầm thấp trong bóng đêm thêm mấy phần lười biếng và tùy ý, nghe vào tai vô cùng ngứa ngáy trong lòng.

Tả Vân Hi dọn dẹp suy nghĩ, sắc mặt hơi đỏ lên: “Đang nghĩ tới ngày mai nếu không có chuyện gì làm thì có lẽ tôi sẽ đi hái vài đóa chi tử, dùng nước nấu sôi sau đó đập thêm hai quả trứng, có thể làm một chén canh trứng chi tử, thanh nhiệt bổ dạ dày mà còn thông ruột ích khí.”

Cố Diễm khẽ cười một tiếng, nhìn người đặc biệt quyến rũ trước mặt ửng đỏ tai, cúi đầu hôn một cái, quả nhiên, trong nháy mắt Tả Vân Hi nghiêng đầu qua chỗ khác, trợn mắt lên nhìn anh, xấu hổ đến nỗi đỏ cả cái cổ.

Đồng tử Cố Diễm dần dần tối, anh nâng cầm Tả Vân Hi lên , trực tiếp nhìn sâu vào đôi mắt của cậu, sự xâm chiếm nơi đáy mắt, đã nói rõ tất cả.

Tả Vân Hi không chống lại được, thật sự muốn quay đầu đi, nhưng trốn không thoát khỏi vòng tay mạnh mẽ của đối phương.

“Tháng sau, chính là thời điểm tin tức tố của chúng ta hòa hợp, bỏ qua lần này thì phải đợi sáu tháng sau.” Cố Diễm nhẹ giọng nói, tỉ mỉ quan sát sắc mặt của Tả Vân Hi, thấy ánh mắt cậu né tránh, ngoại trừ thẹn thùng, cũng không có cảm xúc mâu thuẫn nào khác, khóe miệng rốt cục câu lên một nụ cười dịu dàng: “Tôi chỉ lo lắng cho em, sợ tới thời điểm đó em không chịu nổi, cho nên, bây giờ chúng ta phải tập làm quen từ từ sớm một chút?”

Tả Vân Hi lập tức có cảm giác như mình bị sét đánh một cái, sau đó trên mặt nóng rần rần lên , như cái lò hỏa thiêu.

Trong mấy ngày khi mà tín tức tố của cả hai người đạt trạng thái hòa hợp cao nhất họ mới có thể triệt để ký hiệu lẫn nhau, mà cũng không phải làm một lần là có thể vĩnh viễn dung hợp với nhau, bọn họ phải không ngừng làm tình trong vòng bảy ngày này mới được … Nghĩ đến đây Tả Vân Hi không giữ bình tĩnh nổi nữa, nhường một chút liền tưởng trời cao, anh ta muốn chết lắm rồi!

“Ha, tại… tại sao anh nghĩ tôi… tôi không chịu … chịu nổi?” Tả Vân Hi có chút khó chịu, muốn tranh luận lại nhưng hễ căng thẳng cậu sẽ nói lắp, khí thế trong nháy mắt liền thua một bậc. Sau khi nói xong chính cậu cũng sầm mặt lại, còn không bằng đừng nói lời nào cả!

Cố Diễm bị chọc cười, ngón tay ma sát chiếc cằm nhỏ mềm mịn trên tay một chút, thâm ý nói: “Không bằng đêm nay làm trước một hiệp thử xem sao, nếu như em không khóc, chúng ta không dừng.” Hình như anh đã chiều cậu đến hư rồi, bây giờ lại dám cưỡi trên đầu anh làm mưa làm gió, không cố gắng dạy dỗ lại em ấy một chút thì em ấy quậy tung trời mất sao!

Cố Diễm đỡ sau ót Tả Vân Hi, để người cậu dựa trên tường, từ từ làm nụ hôn này thêm nồng nàn, mãi đến tận lúc tín tức tố của cả hai lần thứ hai tạm thời dung hợp với nhau, người trong lòng yếu ớt ngã vào ở trong ngực của anh, đợi khi cậu không còn sức giãy nãy nữa mới khom lưng ôm người lên, đi vài bước về bên giường, thả người xuống đồng thời trực tiếp đè lên.

Tả Vân Hi: “… Kỳ thực, hiện tại tôi cũng có thể khóc được rồi.”

Đầu tiên Cố Diễm hôn lên trán cậu một cái, sau đó liền chặn lại cái miệng của cậu. Hiển nhiên, không cho thương lượng.

Bên giường, Wolf đã thu nhỏ thân hình của nó lại bằng cỡ một con chó teacup đang lạnh nhạt nhìn chằm chằm con Chiêu Tài mặt ngu cũng đang mở to hai mắt nhìn nó. Hai con này đã bắt đầu mở mắt trừng trừng nhau từ nửa đêm hôm qua đến giờ!

Cuối cùng, Wolf thở ra một hơi, hai lỗ tai đều ỉu xìu xuống: Nhìn kiểu nào cũng thấy ngu không thể tả!

Chiêu Tài cũng thỏa hiệp đủng đỉnh chui vào trong cái chuồng nhỏ của nó, yên lặng xoa tua vòi của mình: Đây là thú lượng tử cấp S trở lên, rất nguy hiểm, nhất định phải canh đúng thời cơ mới có thể ăn, hiện tại nó phải nhịn nhục, không thể kích động!

————

Giữa trưa qua đi nắng vàng ấm áp, Tả Vân Hi nằm nhoài trên bàn nhỏ ngoài ban công phòng khám, bị phơi nắng đến buồn ngủ. Tối hôm qua vật lộn đến sau nửa đêm mới ngủ, sau khi tỉnh lại Cố Diễm vẫn luôn lo lắng thân thể cậu không khỏe, cứ nhất định phải hỏi cậu mấy câu xấu hổ khó mở miệng trả lời. Tả Vân Hi không chịu được nữa, liền chạy tới phòng khám tị nạn.

Tiền Quán là “nhân viên” duy nhất của phòng khám bệnh, đang mặc một cái quần cộc hoa, để trần nửa người trên đứng lau kính. Cũng không biết là ai đã tặng nó hai quả cầu pha lê màu đỏ, Tiền Quán vui vẻ nhét vào trong hốc mắt của nó, lắc đầu một cái là kêu leng keng leng keng, ồn đến mức Tả Vân Hi muốn nó móc ra cho rồi.

Binh lính tuần tra đi qua đi lại cảm thấy hứng thú với con người máy này vô cùng, người ta ghé ngang nhiều hơn để liếc mắt nhìn nó một cái, càng như vậy, Tiền Quán càng ra sức lau kính, lau không ngừng mà còn ồn ào, cứ chuyển động cái đầu cho nó kêu.

Đang trong “làn nhạc” leng keng, tự nhiên nghe loảng xoảng một tiếng, Tả Vân Hi cau mày nhìn sang, vừa vặn Tiền Quán cũng đang nhìn cậu, chắc là do lực tay quá lớn, cánh tay máy của Tiền Quán đã chọc thủng chậu nước, nước bắn hết lên người, nó hoảng sợ nên tiện tay ném cái chậu ra ngoài. Nếu như là con người, chắc chắn nó đang thể hiện ra cái vẻ mặt sợ hãi không thôi: Bây giờ làm sao đây cậu chủ (⊙o⊙)?

Tả Vân Hi giật khóe miệng một cái, cảm giác Tiền Quán còn tiếp tục như thế này, cậu sợ bản thân mình không kiềm chế được sẽ bắt nó tới trạm bảo dưởng kêu người ta kiểm tra mạch điện trên não một chút, thuận tiện sơn mới thêm một nước nữa.

Lúc này một chiếc phi thuyền đậu trước cửa, Tiền Quán cầm khăn lau lau khô nước trên người, chăm chỉ chạy đi mở cửa.

Sau ba phút rốt cục cửa khoang phi thuyền cũng mở, có hai người đàn ông đô con bước ra từ bên trong, sau đó là một người phụ nữ ăn mặc gợi cảm thời thượng, đội mũ… vành to. Cánh cửa khoang tàu khá rộng dư sức để hai người đi song song nhưng cô ta lại đang cố sức lách qua.

Trong đầu Tả Vân Hi nháy mắt nghĩ ra một người: Cân nặng 458 kí!

Mắt nhìn đối phương bị hai anh chàng to con đỡ đi vào phòng khám bệnh, Tả Vân Hi đứng lên, đeo khẩu trang, từ ban công đi ra ngoài. Đối phương đã tháo mũ xuống, một đôi mắt hẹp dài đang đánh giá cậu từ trên xuống dưới. Thế mà lại là một cô gái khá trẻ tuổi.

Tả Vân Hi cũng không thèm để ý ánh mắt đánh giá của cô ấy, tốt tính hỏi: “Xin chào, cô đang không thoải mái ở chỗ nào sao?”

Tuy rằng được dìu đi, khí thế của cô bé này cũng không thấp, vừa nhìn liền biết cô xuất thân từ hào môn thế gia, cho dù ngũ quan lúc mập có chút biến tấu, nhưng khí chất cao sang quý phái không hề mất đi, cô nói: “Tôi là chủ tài khoản “Cân nặng 458 kí” nè, chúng ta có nói chuyện với nhau trên mạng rồi á, tôi muốn giảm béo, giảm xuống 380 kí.”

Tả Vân Hi cười rạng rỡ, ánh mắt cậu nhìn cô bé tràn đầy thưởng thức. Cô gái này sống thật sảng khoái, cậu không thể tìm thấy một chút tự ti nào trong đôi mắt lấp lánh ấy.

“Được, em ngồi đó đi, chúng ta tâm sự một chút nha. Tiền Quán, lấy nước lọc được rồi.”

Có rất nhiều cách để tìm ra nguyên nhân gây mập ở con người, thường thấy nhất chính là di truyền, ẩm thực, nếp sống đến hoàn cảnh xã hội, còn có người là do bị ảnh hưởng của hệ thần kinh hoặc nội tiết tố. Thế nhưng cơ chế hình thành bệnh béo phì chỉ có một loại, chính là khi năng lượng từ thực phẩm được dung nạp vào cơ thể quá nhiều, không hấp thụ được toàn bộ, năng lượng dư thừa sẽ biến thành mỡ tích trữ trong cơ thể, các liên kết mô mỡ tăng nhanh, tạo ra tình trạng béo phì.

Chỉ cần tìm được nguyên nhân gây béo phì, giải quyết triệt để, sau đó dùng dị năng xúc tiến quá trình tiêu thụ mỡ thừa, không bao lâu sau là sẽ gầy xuống.

Thấy Tả Vân Hi đang mở bảng điều khiển, bắt đầu đăng ký, cô bé cười híp mắt khai thông tin: “Họ tên Trúc Mộ Cẩm, giới tính nữ, hai mươi ba tuổi, cân nặng 458 kí, bị bệnh béo phì, lực lượng tinh thần cấp B, tôi đã khám qua rất nhiều bác sĩ, người nào cũng hỏi tôi mấy câu như thế này.”

Tả Vân Hi cười gật gật đầu, ghi chép lại từng câu từng chữ, rồi chỉ ra một điểm: “Cô còn chưa nói hết, cô là nữ Lính Gác hiếm gặp, đang nắm giữ dị năng hồi phục chữa lành rất mạnh, cho nên rất nhiều bác sĩ luống cuống khi phải dùng dị năng tác động vào người cô, bởi vì không kể bất cứ họ làm cái gì, thân thể của cô đều sẽ khôi phục như lúc ban đầu rất nhanh.”

Trúc Mộ Cẩm kinh ngạc trừng trừng mắt: “Làm sao anh biết?”

Tả Vân Hi cười ra một đôi lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào: “Bởi vì lực lượng tinh thần của cô quá thấp so với tôi.” Tôi nhìn thấu cô luôn còn được.

“Nghe nói anh cứu sống cả người đã chết, có thật không?” Bây giờ Trúc Mộ Cẩm đã bị Tả Vân Hi gợi lên hứng thú, độ tín nhiệm với y thuật của Tả Vân Hi tăng lên vèo vèo vài nấc thang.

“Haha!” Tả Vân Hi bị chọc cười: “Không khoa trương tới như vậy đâu, người chết làm sao có khả năng sống lại chứ?” Cậu nhíu mày, đôi mắt đẹp đẽ híp lại một độ cong tinh nghịch: “Nười đã chết thì gọi là thi thể, thi thể sống lại đương nhiên gọi là xác chết vùng dậy. Bây giờ đầu tiên chúng ta cùng nhau tìm hiểu xem cô có bị dính tới yếu tố di truyền hay không. Trong gia đình cô có ai bị bệnh béo phì bao giờ chưa?

Giọng nói của cậu rất nhẹ nhàng, làm cho tâm trạng của người nghe là Trúc Mộ Cẩm cũng vui vẻ theo. Cô có vẻ rất hứng thú khi nhìn theo những ngón tay thon dài xinh đẹp của Tả Vân Hi đang điêu luyện gõ chữ trên bàn phím ảo, hỏi gì đáp nấy.

Nửa tiếng sau, những vấn đề cần thiết cũng đã giải quyết xong xuôi, Tả Vân Hi lưu lại tất cả dữ liệu, hoàn thành hồ sơ, cười nói với Trúc Mộ Cẩm: “Chúng ta bắt đầu từ mục tiêu nhỏ trước đi, giảm hẳn hai mươi kí, ngày hôm nay tiến hành luôn.”

Phòng khám bận đến tận lúc chạng vạng, Tả Vân Hi mới cho Trúc Mộ Cẩm rời đi, hẹn cô lần sau tái khám đúng ngày. Cậu tự dọn dẹp đồ đạt của bản thân, dự định về thẳng nhà.

Lúc này, một ông chú tuổi tứ tuần mặc áo gió màu xám mở cửa đi vào, nhìn xung quanh một chút, phát hiện bên trong không có một ai khác ngoài cậu, lúc này mới đi tới.

“Ngài cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào sao ạ?” Tả Vân Hi không thể không dừng lại động tác trên tay. Đây là trách nhiệm của một bác sĩ, bệnh nhân đã tới thì cậu không thể từ chối hoặc bỏ đi.

Đối phương nghiêm túc nhìn cậu một chút, đột nhiên kích động nói: “Con trai! Ta là ba ruột của con đây.”

Tả Vân Hi: “…”

Từ xưa đến nay cậu chỉ mới biết vụ anh trai nhận ra em gái chứ chưa hề gặp phải trường hợp mới nhìn mặt nhau liền nhận làm cha người ta. Động tác trên tay Tả Vân Hi khựng lại một cái, nghiêm túc đánh giá ánh mắt của đối phương một chút, phát hiện ánh mắt ông ấy rất tỉnh táo, không giống như người có bệnh tâm thần.

Hơn nữa tuy rằng đối phương mặc quần áo phổ thông, nhưng gọn gàng thẳng thớm, hoàn toàn là người bình thường có năng lực tự sinh hoạt.

Nếu như không có bệnh, thì cậu sẽ tìm cho ra bệnh.

Tả Vân Hi cười cười, nghi ngờ hỏi: “Chú bệnh nhân này, chú tự đến đây một mình hay sao?”

“Ta không phải bệnh nhân!” Ông ta kích động đi tới, cầm một tấm ảnh trong tay, chính là hình Tả Vân Hi khi còn bé: “Con nhìn xem, con chính là con trai của ta!”

Tả Vân Hi nhíu nhíu mày lại: “Xin lỗi, khi còn bé tôi không có trông giống như vậy, ngài nhận lầm người rồi, nếu như ngài không tới khám bệnh thì tôi mời ngài rời đi, nơi này sắp đóng cửa.”

Cậu cất hết giấy tờ trên tay vào trong balo, Tiền Quán chủ động nhận lấy, vác balo trên lưng mình. Hai người vừa định đi ra ngoài, đối phương kích động chạy ra chặn đường đi của bọn họ:”Khi đó con còn nhỏ, khẳng định không nhớ rõ, ta thật sự là cha của con, đây là anh trai con nè, con nhìn anh một chút đi, anh của con có phải là nhìn giống như con bây giờ lắm đúng không!” Đối phương lấy ra một tấm hình Tả Vân Hi chụp chung với anh trai, người trên hình là anh cả mới vừa đến tuổi thành niên, thực sự có tám phần mười tương tự như Tả Vân Hi hiện tại, chỉ có khác nhau ở khí chất mỗi người, đối phương ít đi vài nét tinh xảo, nhưng đĩnh đạc anh tuấn hơn.

Đồng tử Tả Vân Hi tối dần, sau đó nở nụ cười, cậu tháo khẩu trang xuống, hỏi ngược lại: “Ngay từ lúc ông bước vào phòng khám ông đã không hề nhìn thấy gương mặt tôi trông như thế nào, làm sao biết chắc chắn rằng tôi và anh ta giống nhau? Ông đã điều tra thông tin từ sớm rồi đúng không!”

Thường những người ở độ tuổi non trẻ như Tả Vân Hi, đột nhiên nhìn thấy tấm hình của mình khi còn bé, đồng thời có người nhận là thân nhân của mình, sẽ cảm thấy có chút nghi vấn, hoặc là hoảng sợ và bất ngờ. Dù cho cha mẹ hiện tại đang khoẻ mạnh, cũng sẽ kinh ngạc, vì cái người xuất hiện trước mặt cũng có một số nét dung mạo giống giống bản thân, đến lúc đó sẽ nghĩ ngợi lung tung rằng không biết mình có phải được nhận nuôi hay không ? Thế nhưng Tả Vân Hi thì khác, căn bản cậu không hề biểu hiện ra một chút phản ứng ngoài ý muốn nào cả, trái lại trực tiếp bắt ngay kẻ hở của đối phương, ngay từ câu nói đầu tiên đã như vả mặt đối phương một cái.

Điều này làm cho kẻ mới đến bất ngờ, ánh mắt lóe lên một cái. Trạng thái của ông ta hơi khựng lại một chút cũng bị dây thần kinh nhạy cảm của Tả Vân Hi bắt được, cậu cười lạnh một tiếng, thiếu kiên nhẫn nói: “Lần sau muốn phái người đến thăm dò ta, làm ơn tìm tên nào có lực lượng tinh thần cấp S trở lên, ngoài lực lượng tinh thần của ngài Nghị trưởng, không một ai qua mặt ta được cả đâu. Tiền Quán, mời ông ta ra ngoài.”

Robot Tiền Quán chỉ có 1 mét lại dễ dàng kéo cánh tay của một người đàn ông trưởng thành cao một mét tám, trực tiếp đẩy ông ta ra ngoài, bắt chước điệu bộ của nhân vật hoạt hình trong phim nó mới xem hai ngày trước, chỉ vào mũi đối phương mũi la to một tiếng: “Yêu tinh! Ngươi dám giả mạo ông nội ta!” (“Hồ lô biến” chắc luôn.)

Leave a comment

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.