Hôm nay quyền thần không đi làm_Chương 16.

>>> Chương 16 <<< 

Thái hậu nghe vậy, ngưng gõ cái mõ gỗ trong tay, hồi lâu sau mới nói: “Còn ra thể thống gì.”

Vị cung nữ già nói: “Hôm nay lúc nô tỳ tới điện Bàn Long, nghe nói quan ấn Thượng thư vẫn còn nằm trong tay Hoàng hậu nương nương, y thống lĩnh quan chức lục bộ, hiện đang điều tra chi tiêu quốc khố.”

Thái hậu im lặng thật lâu.

Vị cung nữ già lo âu nói: “Nương nương, chuyện này… nên làm thế nào cho phải…”

Thái hậu nói: “Thôi, bây giờ bệ hạ là người mới thành hôn, ai gia nói, hắn nghe không lọt. Chờ một chút đi, chờ thêm ba, năm tháng, khi bên tai bệ hạ có nhiều lời nói ra nói vào hơn, hắn sẽ quyết định.”

Vị cung nữ già suy tư một chút, đột nhiên nhanh trí: “Nương nương, với niên kỷ hiện tại của bệ hạ, có phải cũng nên tổ chức tổng tuyển tú không?”

Thái hậu đưa phương thuốc dưỡng thai cho ngự thiện phòng, bảo bọn họ chưng nấu mỗi ngày cho hoàng hậu dùng.

Thẩm Thượng thư bị ép uống mấy ngày, xác thực tinh thần tốt hơn rất nhiều, nôn nghén hay phù thủng cũng đều bớt lại khá nhiều.

Cuối cùng y mới để ý đến, bảo Trác Lăng tới ngự thiện phòng ăn cắp một bản phương thuốc, cầm qua Tùng Hạc đường hỏi Tôn đại phu.

Tôn đại phu lên núi hái thuốc cả đêm dài, đứa nhỏ dược đồng trông cửa trong nhà nhận phương thuốc, gấp lại đặt ở trên bàn sách của sư phụ.

Thẩm Thượng thư mang bầu, bụng càng ngày càng lớn hơn, y không thể tới Đài Thượng thư thường xuyên, nhưng mỗi ngày vẫn cứ ở trong cung kiểm tra tính toán, thuận tiện phái binh lính bắt một tên quan viên nhỏ của Hộ bộ trong đêm, mang vào trong ám lao của Hoàng cung hỏi cung.

Tên quan nhỏ này họ Hứa, không bối cảnh hay giao thiệp gì, thường thường bị sai khiến ép làm cu li, từng theo bộ binh áp giải đoàn xe tới cửa khẩu phía Bắc.

Người ngoài nhìn vào, đây là một loại khổ sai, tên Hứa Nghị này nhất định là một không kẻ có hậu thuẫn, mới bị bắt nạt như vậy.

Nhưng chỉ có người trong Hộ bộ mới biết rõ, đây là một công việc béo bở nhất trong các loại.

Tướng mạo Hứa Nghị tuấn tú, ngồi ở trong phòng giam đen kịt, cười tủm tỉm nhìn Thẩm thượng thư: “Thẩm đại nhân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

Thẩm Thượng thư nói: “Ngươi không sợ?”

Hứa Nghị nói: “Thẩm đại nhân ôn hòa dịu dàng, hạ quan vì sao phải sợ?”

Thẩm Thượng thư ngồi xuống, cách hàng rào nhìn vào vị thiếu niên không sợ hãi kia, nhàn nhạt nói: “Nếu không sợ, vậy chúng ta liền bắt đầu thẩm vấn.”

Hứa Nghị cười hì hì: “Được, hạ quan ngưỡng mộ Thẩm đại nhân đã lâu, lo sợ mình không có duyên trò chuyện với nhau đây.”

Thẩm Thượng thư khẽ cau mày, giơ tay nâng ánh nến lên, rọi sáng mặt hai người.

Hứa Nghị theo bản năng né một chút, rồi lập tức thả ống tay áo xuống, hoàn toàn không sợ mà cùng Thẩm Thượng thư nhìn nhau.

Thẩm Thượng thư nói: “Ngươi là người Nghiệp Châu?”

Hứa Nghị dứt khoát trả lời: “Vâng, nhà hạ quan ở Nghiệp Châu, huyện Thanh Phong, nhà có cha mẹ anh chị lớn. Mấy chuyện lặt vặt này, chắc chắn Thẩm đại nhân đã tra rõ từ lâu.”

Người này mồm miệng lanh lợi phản ứng nhanh nhạy, am hiểu cách nói lảng sang chuyện khác tránh nặng tìm nhẹ.

Thẩm Thượng thư tra hỏi nửa canh giờ, đầu đau như búa bổ không thu hoạch được gì, đành phải coi như thôi.

Y loạng choà loạng choạng đi ra ngoài ám lao, Trác Lăng nhanh chóng đỡ lấy y: “Nương nương, ngươi không thoải mái sao?”

Thẩm Thượng thư cúi đầu nhìn cái bụng từ từ to như cái trống lớn của mình, thở dài.

Tất cả đều do tên nhóc con quậy phá này, làm cho thể lực của mình càng ngày càng kém, tư duy cũng không còn nhanh nhẹn như trước đây.

Nếu như là lúc trước khi mang thai, y nhất định không thể nào bị một thằng nhóc nắm mũi dẫn đi rồi.

Thẩm Thượng thư đỡ bụng của mình, liền thở dài.

Đi chưa tới hai bước, một bộ long bào màu vàng chói xông tới trước mặt, Tiểu Hoàng đế vội vàng đỡ Hoàng hậu của mình từ trong tay Trác Lăng: “Đồng Thư, tại sao ngươi có thể chạy vào trong địa lao như vậy?”

Thẩm Thượng thư cười trừ: “Chẳng lẽ muốn ta thẩm tra hắn trong Ngự thư phòng?”

Tiểu Hoàng đế nói: “Ngự y nói nếu như bị nhiễm lạnh trong thời gian mang thai, thân thể sẽ dễ lưu lại nguồn bệnh, sau này ngươi không được tới mấy nơi ẩm thấp như vậy nữa.”

Thẩm Thượng thư cúi đầu mỉm cười, cả gương mặt toát ra nét dịu dàng rạng ngời: “Đa tạ bệ hạ, xem như cuối cùng ngài cũng học được cách quan tâm người khác.”

Trong lòng Tiểu Hoàng đếrun lên, ba hồn bảy vía đều chìm sâu trong nụ cười dịu dàng tươi sáng ấy, cắn lỗ tai y nói: “Đồng Thư, ngươi có mệt hay không? Trẫm giúp ngươi xoa bóp một chút nha?”

Thẩm Thượng thư bất đắc dĩ, thấp giọng nói: “Sắp năm tháng rồi, ngươi còn muốn lộn xộn làm cái gì?”

Tiểu Hoàng đế nói: “Trẫm đã không được thân mật với hoàng hậu hơn nửa tháng rồi, như vậy không tốt.”

Thẩm Thượng thư thở dài: “Tùy ngươi vậy, nhớ cẩn thận đứa nhỏ.”

Trở lại trong tẩm cung, Tiểu Hoàng đế lấy dải khăn lụa che đi đôi mắt của Thẩm Thượng thư, cúi người cẩn thận tỉ mỉ thân thiết : “Đồng Thư…”

Thẩm Thượng thư nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Y chưa bao giờ hình dung ra, tư thế này của mình chứa đựng biết bao nhiêu tín nhiệm.

Nằm trong quan trường hơn hai mươi năm, minh tranh ám đấu, ngôn ngữ giảo hoạt, đâu đâu cũng có xung đột đấu tranh, ngấm ngầm hoặc công khai.

Y chưa từng như bây giờ vậy, giam cầm ở trong lòng một người khác mà không hề phòng bị.

Tiểu Hoàng đế thấp giọng nói: “Mấy ngày nay, ngươi không nên tới đài Thượng thư.”

Thẩm Thượng thư cười yếu ớt: “Coi như bệ hạ không nói, ta cũng không muốn ưỡn cái bụng lớn xuất hiện khiến mấy vị quan cấp dưới chế giễu đâu.”

Tiểu Hoàng đế trầm mặc thở dốc nặng nề, nhẹ nhàng cởi từng lớp từng lớp quần áo khỏi người Thẩm Thượng thư: “Đồng Thư, trên phố có vài lời đồn gây bất lợi cho ngươi, nếu như người có lỡ nghe thấy được những lời ô uế đó, không cần phải mất công nổi giận trong lòng, trẫm đi xử lý cho.”

Thẩm Thượng thư nói: “Ta chỉnh đốn lại lục bộ, không biết đã đắc tội bao nhiêu người, có chút lời đồn cũng không sao… a…”

Tiểu Hoàng đế hôn lên đầu vú y, cảm giác tê dại lan tỏa, chân răng có chút nhẹ run.

“Đồng Thư. ” Tiểu Hoàng đế mút lấy dòng sữa tươi ngọt ngào của Thẩm Thượng thư, nói chuyện ồm ồm không rõ ràng: “Ngươi trao trả quan ấn Thượng thư lệnh cho Lại bộ đi.”

Thẩm Thượng thư hoảng hốt, sợ bản thân mình nghe lầm: “Cái gì…”

Tiểu Hoàng đế nói: “Đồng Thư, hoàng hậu chấp chưởng quan ấn Thượng thư lệnh , là chuyện hoang đường từ xưa đến nay chưa bao giờ có. Trong triều đang dồn dập chê trách, trẫm… trẫm không đành lòng để Đồng Thư nhận lấy sự chỉ trích này.”

Thẩm Thượng thư không thấy rõ biểu cảm trên mặt Tiểu Hoàng đế.

Y không biết, vị Hoàng đế thiếu niên cố bình tĩnh đề ra điều kiệu với mình đây, rốt cuộc đang có biểu cảm như thế nào.

Hổ thẹn?

Hay là giống như trước đây, cây ngay không sợ chết đứng yêu cầu y trả giá tất cả.

Y giơ tay muốn gỡ bỏ tấm tơ lụa dối trá đang che đôi mắt, bàn tay lại bị Tiểu Hoàng đế cầm thật chặt.

Thẩm Thượng thư run rẩy cười lạnh: “Bệ hạ, vi thần cũng đã từng làm loạn thần tặc tử một thời, căn bản sẽ không để ý dăm ba lời nói linh tinh trên triều chính!”

Trong lòng y phát lạnh.

Những câu thề non hẹn biển trang trọng như mới hôm qua, hình ảnh vị Hoàng đế thiếu niên quỳ trước mặt y, muốn thay y gánh chịu hết tất cả gió tanh mưa máu trên thế gian.

Còn chưa qua được bao lâu, tên thiếu niên ngu ngốc này đã bắt đầu muốn thu lại hết quyền lực binh lực trong tay y.

Tiểu Hoàng đế vội vàng giải thích: “Trẫm… trẫm không phải muốn thu hồi quyền lực của ngươi đâu, chỉ đợi ngươi từ chức Thượng thư, trẫm liền viết một thánh chỉ cho ngươi, sau này các vị quan các cấp phẩm trong triều khi gặp ngươi, cũng như thấy trẫm đích thân xuất hiện!”

Thẩm Thượng thư choáng váng.

Tiểu Hoàng đế nhẹ giọng nói: “Đồng Thư, ngươi là hoàng hậu của trẫm, cũng là người trẫm tín nhiệm nhất. Thiên hạ này chỉ cần do cho ngươi quản lý, trẫm sẽ không phải trăn trở khó ngủ hằng đêm. Chỉ … chỉ làm dáng một chút thôi, lấp kín miệng mấy gã sĩ tử đáng ghét kia là được.”

Sự lạnh lẽo thê lương trong lòng Thẩm Thượng thư còn chưa tan đi, nụ hôn nóng rực của hoàng đế thiếu niên liền rơi vào trên môi, trao đổi một nụ hôn triền miên say lòng người.

Thẩm Thượng thư thở dài, hai tay ôm cổ Tiểu Hoàng đế, mơ hồ lẩm bẩm trong miệng: “Bệ hạ, thần… hơi mệt chút…”

Tiểu Hoàng đế nói: “Vậy đêm nay trẫm không làm nữa, mình lập tức ngủ.”

Thẩm Thượng thư nói: “Vi thần không phải nói chuyện này. ” Y than nhẹ một tiếng: “Dạo gần đây ta luôn cảm thấy đặc biệt uể oải, tính toán cũng thường thường phạm sai lầm, mấy việc của lục bộ lại không thể tiếp tục bỏ qua, bệ hạ nên tuyển một vị thượng thư khác để làm việc.”

Tiểu Hoàng đế nói: “Trong lòng Đồng Thư có ứng cử viên nào phù hợp?”

Thẩm Thượng thư lắc đầu một cái: “Bên trong Lục bộ, không người nào gánh nổi trọng trách này.”

Mấy nay một khi suy nghĩ chuyện gì y liền cảm thấy đau đầu uể oải, thực sự không tìm ra được thí sinh nào phù hợp để tiếp nhận vị trí thượng thư.

Tiểu Hoàng đế dịu dàng quấn quýt với Thẩm Thượng thư: “Đồng Thư, cuối tháng này là ngày Quận Thủ các nơi sẽ thi sát hạch lên chức, lúc đó ngươi với Lại bộ cùng kiểm tra hồ sơ, có lẽ sẽ tìm được người thích hợp.”

Hắn nói ra lời này cũng đã đủ rõ ràng.

Trong số những Quận Thủ kia ba phần mười đều là học trò ngày xưa của Thẩm Đồng Thư, chỉ cần Thẩm Đồng Thư nguyện ý, đều có thể đề bạt học trò của mình lên kế nhiệm chức vị Thượng thư. Cứ như thế, quyền điều hành Lục bộ vẫn có thể nằm trong tay của Thẩm Đồng Thư.

Nhưng trong thâm tâm Thẩm Thượng thư còn cảm thấy uể oải, nhất thời hoảng hốt, không có nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Tiểu Hoàng đế.

Đợi đến ngày thứ hai, trong lúc đang kiểm tra sổ sách, Thẩm Thượng thư đột nhiên mất tập trung rồi giật mình hoảng hốt nhớ tới chuyện đêm qua, giống như mới vừa tình giấc chiêm bao ngẫm lại .

Ý của Tiểu Hoàng đế… là bảo mình nuôi một con rối ?

Trong lòng y có chút hoảng loạn.

Loại chuyện nhỏ này, vì sao tới bây giờ mình mới đủ tỉnh táo để hiểu chứ!

Thẩm Thượng thư hít sâu một hơi, trong lòng dâng lên một sự lạnh lẽo khó giải thích được.

Mình đang bị gì thế này?

Đầu tiên là bị một đứa nhóc trong địa lao dắt mũi, sau đó lại chậm chạp không thể ngộ ra tâm ý trong lời nói của hoàng đế.

Thẩm Thượng thư bất an trong lòng, dẫn theo Trác Lăng xuất cung, tới Tùng Hạc đường.

Bên trong Tùng Hạc đường vẫn chỉ có mình cậu bé dược đồng kia, còn Tôn đại phu thì không biết đang hái thuốc ở cái đỉnh núi nào nữa.

Nhóc dược đồng vung tay nhỏ lên: “Ngài có bệnh gì, con cũng có thể khám.”

Tâm lý của Thẩm Thượng thư đã hoảng loạn đến mức không kịp đợi Tôn đại phu trở về, gần như nói năng lộn xộn khai hết triệu chứng của mình ra cho dược đồng nghe.

Nhóc dược đồng bắt mạch của y suy nghĩ chốc lát, dùng giọng trẻ con nghiêm trang nói: “Bệnh này á, có khả năng là bệnh ngốc ba năm của phụ nữ mang thai.”

Thẩm Thượng thư bị chọc đến mức nghẹn cười, giơ tay khẽ dược đồng một cái: “Thằng nhóc này y thuật không học cho giỏi, đi bắt chước nguyên si cái miệng lưỡi trơn tru của sư phụ mình thì hay lắm.”

Tuy bị dược đồng trêu ghẹo, nhưng biết mình không có chuyện gì, Thẩm Thượng thư vẫn thở phào nhẹ nhõm.

Y là một văn nhân, vai không thể gánh tay không thể xách, nếu còn bị hỏng mất não, vậy coi như y thực sự biến thành một kẻ phế thải.

Nghĩ như vậy, Thẩm Thượng thư nói với Trác Lăng: “Đi dạo trên đường với ta đi.”

Trác Lăng đáp: “Vâng.”

Hai người chậm rãi đi dạo trên con đường lớn nhất kinh thành, Thẩm Thượng thư nhẹ giọng nói: “Trác Lăng, cả ngày ngươi đứng ở trên nóc nhà, không thấy buồn chán sao?”

Trác Lăng khéo léo suy nghĩ một hồi, nghiêm túc nói: “Không chán.”

Thẩm Thượng thư hỏi: “Nếu được chọn lại, ngươi có nguyện ý chôn chân ở kinh thành, hay là muốn đi tới những nơi khác?”

Trác Lăng nói: “Sao cũng được.”

Thẩm Thượng thư cảm thấy ngao ngán: “Vậy bữa tối ngươi muốn ăn món gì?”

Trác Lăng đáp không chút nghĩ ngợi: “Bánh nướng nhân hẹ.”

Thẩm Thượng thư cười nói: “Ngươi thích ăn món này từ lúc nào vậy?”

Trác Lăng ngơ ngác: “Nương nương…”

Thẩm Thượng thư xua tay: “Lúc không có người khác đừng gọi ta là nương nương, nghe nổi da gà.”

Trác Lăng không tiếp tục nói nữa, hắn chỉ có chút mơ hồ.

Hắn vẫn luôn thích ăn bánh nướng nhân hẹ sao?

Ông lão bán bánh nướng được chiêu mộ vào Ngự thiện phòng làm việc, bây giờ người đang dọn quầy bán trước nhà, là con trai của ổng.

Nhờ có tên tuổi của Ngự thiện phòng, quầy hàng ở nhà luôn trong tình trạng đông đúc, khách xếp hàng dài như rồng rắn lên mây.

Thẩm Thượng thư đang mang thai không thể đứng lâu, liền ngồi trong quán trà bên cạnh mông lung ngắm cảnh đêm, chờ Trác Lăng mua bánh nướng trở về.

Buổi đêm của kinh thành, y đã ngắm một mình hơn hai mươi năm.

Y không phải không muốn tìm một người để bầu bạn, nhưng khoảng cách giữa lòng người và lòng người là một tầng da thịt xương cốt dày đặc, càng không thể nhìn thấy rõ ai mới là tri kỉ có thể ở bên cạnh mình một đời.

Trong các ngõ hẻm khói hoa, những mỹ nữ trẻ trung mềm mại như không xương kia cũng sẽ dựa sát vào trong lồng ngực y, dùng giọng nói dịu dàng thê lương hứa rằng đời này không thay lòng đổi dạ.

Khi đó, y vừa cảm thấy bất đắc dĩ vừa không thoải mái, không chịu được ánh mắt ai oán như vậy.

Nhưng quay qua quay lại một vòng, người thấp thỏm bất an, lại thành chính bản thân mình.

Y bắt đầu không nhịn được mà đi suy đoán tâm trạng sướng vui đau buồn của Hoàng đế thiếu niên, dựa dẫm cảm xúc theo từng cử chỉ ngôn từ nhỏ nhoi của Tiểu Hoàng đế sau đó cảm thấy vui sướng hoặc bi thương.

Như một… người phụ nữ yếu đuối.

Thẩm Thượng thư nhắm mắt, nỗ lực chấn chỉnh lại tâm trạng mình trong khoảng thời gian này.

Nhưng y không thể làm được, những thứ cảm xúc ngổn ngang kia loạn tung tùng phèo, kéo theo trái tim và phổi cũng thắt lại rất đau.

Trác Lăng trở lại bên cạnh y với bàn tay trống không, đánh gãy suy nghĩ của y.

Thẩm Thượng thư hỏi: “Không muốn ăn sao? Vậy chúng ta về cung thôi.”

Trác Lăng lắc đầu một cái, nói: “Bệ hạ muốn đích thân mua về cho ngài, đã xếp hàng rồi.”

Thẩm Thượng thư kinh ngạc nhìn về phía dưới lầu.

Trong đội hình xếp hàng uốn lượn dài thật dài kia, vị hoàng đế thiếu niên khoác một thân áo vải bình dân, ngửa đầu nhìn lên cười với y.

Trên gương mặt tuấn tú là một đôi mắt sáng ngời như con thú nhỏ, dưới ánh trăng trông suốt trở nên lấp lánh.

Trái tim Thẩm Thượng thư run lên, trong phút chốc phảng phất như trở lại về mười năm trước, y đi theo cận vệ của Trương Khích vào trong Hoàng cung, nơi mới vừa trải qua một đêm tắm máu.

Trương Khích chỉ vào đứa nhóc nhỏ xíu mới một tuổi hơn đang ở trên giường, nói: “Đây chính là Thái tử đương triều, Đồng Thư, xử lý như thế nào.”

Thẩm Thượng thư khi đó vừa đi vừa cười nói: “Đương nhiên là cắt cỏ tận…”

Nhưng khi y nhìn thấy đứa bé, một cục nhỏ xíu đang co lại trong chăn, một đôi ánh mắt sáng ngời vui vẻ nhìn mình, quơ móng vuốt nhỏ đầy thịt cười với y.

Thẩm Thượng thư đứng ở bên cạnh Trương Khích, trầm mặc cực kỳ lâu.

Trương Khích nói: “Ta muốn nuôi dạy nó thành một hoàng đế bù nhìn, Đồng Thư cảm thấy thế nào?”

Từ đó Thẩm Thượng thư cứ nhớ lại cảnh tượng ngày ấy vô số lần, nhớ tới quyết định của y, nhớ tới những biến cố xảy ra sau này.

Chuyện lúc trước không thể tiếp tục tính toán nữa.

Y thở dài khe khẽ.

Ở dưới đường, Hoàng đế thiếu niên cuối cùng cũng mua được bánh nướng, cười vẫy tay với y: “Đồng Thư!”

Thẩm Thượng thư vội vàng thanh tẩy hết những dòng cảm xúc ngổn ngang lộn xộn ra khỏi bộ não đang mệt mỏi của mình, đáp lại hoàng đế thiếu niên bằng một nụ cười ôn nhu.

Tiểu Hoàng đế chạy lên quán trà: “Trẫm thấy mùi vị này vẫn không ngon bằng ông lão kia làm đâu.”

Thẩm Thượng thư cười dịu dàng yếu ớt, nói: “Bệ hạ, chúng ta về nhà đi, sáng sớm mai ta còn phải tới Lại bộ trả quan ấn.”

Toà cung thành sắc vàng rực rỡ, có hơi lớn, cũng có hơi phiền toái chút.

Nhưng đến cùng, vẫn là nhà của y.

Trong hoàng cung có bánh nướng ngon nhất, kẹo sơn trà ngọt nhất.

Hoàng đế thiếu niên nóng lòng hôn lên giữa mày và khóe môi của Thẩm Thượng thư, từng tiếng gọi tên y xen giữa những nụ hôn.

“Đồng Thư.”

“Đồng Thư.”

“Đồng Thư…”

Thẩm Thượng thư hoảng hốt nhắm mắt lại.

Thôi… những năm tháng ấy đứng sừng sững trên quan trường, hiện tại… y cũng đã hơi mệt mỏi rồi…

Mưa gió mây khói trong kinh thành, đã tiêu tan giữa những lưu luyến triền miên trong bóng đêm.

Leave a comment

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.